Nguồn: eva.vn
“Mình không muốn thế này, nhưng biết làm sao mỗi người một số phận. Đời chỉ một lần sống, hãy sống làm sao để không phải hối hận, dù thành công hay thất bại nhưng khi nhìn lại ta vẫn tự hào là mình đã cố gắng”. Lời tâm sự của Đạt, người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi làm tôi chạnh lòng.
Biết nhau qua thế giới ảo
Cứ chừng nửa đêm, khi những nick chat của bạn tôi đã tắt, thì tên nick của Đạt lại sáng. Biết nhau tình cờ qua phòng chat, sau một thời gian Đạt nói mình là “gay”, tôi cũng bất ngờ và lo sợ. Nhưng khi Đạt yêu cầu khẩn khoản: “Anh chỉ muốn làm bạn thôi, tìm một người tâm sự, đồng ý em nhé” tôi đã bằng lòng.
Đạt thường nói rất nhiều,
đá bóng từ những chuyện hàng ngày gặp trên đường, cho đến quan niệm sống. Còn tôi chỉ lắng nghe và đôi lúc cũng gật gù cổ vũ. Trên internet, thế giới ảo mà mọi người vẫn thường hay gọi, chúng tôi có thể nói chuyện nhiều hơn.
Tôi gặp anh ngoài đời cũng mới chỉ hai lần, dáng đá bóng người cao to, cử chỉ lịch sự. Nhìn vẻ bề ngoài không ai nghĩ Đạt thuộc về thế giới thư ba. Là tài xế cho một hãng taxi, suốt ngày anh lang thang trên các tuyến đường TP.HCM. Từ nơi sầm uất cho đến các hẻm đường vắng, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh trở về căn nhà nhỏ của mình ở quận Tân Bình.
Không biết mình “gay” từ lúc nào
Đạt không biết cha mình là ai, còn mẹ anh là giáo viên cho một trường tiểu học. Mọi chuyện trong gia đình đều do một tay mẹ anh gánh vác. Đạt cũng cố gắng làm đủ nghề như đánh giày,
đá bóng việt nam phụ quán… để trợ giúp mẹ phần nào.
Ngay từ nhỏ Đạt luôn khao khát có cha. Mỗi lần thấy bạn bè được cha đưa đón, anh chỉ dám đứng nhìn từ xa, với ánh mắt ước ao, thèm muốn.
Đạt tâm sự có những lúc bị bạn đánh, anh chỉ đứng khóc rồi chạy về mách mẹ. Nhưng mẹ anh cũng chẳng làm được gì, chỉ nói chúng nó là bạn xấu, lần sau đừng chơi với nó nữa, rồi hai mẹ con ôm nhau khóc. Lúc đó anh nghĩ giá như có cha thì sẽ không chịu nỗi ấm ức thế này.
Thiếu vắng tình đá bóng việt nam cảm của người đàn ông, mặc cảm với bạn bè, dần dần Đạt trở nên ít nói, sống lặng lẽ một mình trong thế giới của riêng anh. Tháng ngày vất vả bon chen với cuộc sống, Đạt càng đổ lỗi cho việc không có cha nên mình mới khổ thể này. Nhiều lần cảm thấy đuối sức anh không còn muốn là chỗ dựa cho ai nữa mà chính
đá bóng trực tuyến anh lại thèm một bờ vai vững chãi, thèm một sự bảo vệ, chở che.
Nhiều người đồng tính luôn cảm thấy sợ hãi, cô đơn (Ảnh minh hoạ)
Tình yêu nồng nàn rồi cũng chóng tàn
Rồi Đạt cũng cố gắng tìm kiếm cho mình một bờ vai mạnh mẽ để dựa dẫm. Khi có người quan tâm, anh vồ vập đón nhận với bao hi vọng, để rồi lại phải ôm hận một mình.
Những cuộc tình cứ đến rồi đi. Anh tâm sự đã có nhiều người đàn ông đi qua đời anh âm thầm và lặng lẽ. Cuộc tình dài nhất cũng chỉ được 6 tháng mà thôi. Yêu chớp nhoáng. Nó như là quy luật mà thế giới gay chấp nhận.Như những người đi “bên trái cuộc đời”, anh khao khát và hi vọng nhiều vào những mối tình. Tình yêu bình thường đã khó, tình yêu của gay lại càng khó đá bóng trực tuyến nhiều hơn. Yêu nhau mà cứ phải trốn tránh gia đình, bạn bè, xã hội…
Giật mình ta chẳng còn ai
Năm 2008, mẹ người thương yêu duy nhất cũng ra đi sau bao năm chờ đợi người con trai lấy vợ. Đạt chỉ còn một mình, anh tâm sự bạn bè ai cũng có mái ấm gia đình, chỉ còn mình là bơ vơ. Nhiều lúc anh tính lấy vợ biết đâu lại hay. "Suy nghĩ mãi như vậy mình có ích kỷ quá không, khi mình không yêu cô gái đó. Rồi gia đình đó cũng tan vỡ, hai người lại đau khổ hơn"- anh tâm sự.
Đã 39 tuổi, sau những buổi cà phê, tiệc tùng với bạn bè Đạt trở về với căn nhà nhỏ của mình. Chiếc máy tính bàn là người bạn “tri âm”.
Làm nghề taxi nhiều khi anh cũng không về nhà, lang thang hoài trên các con phố. Sài Gòn tuy lớn nhưng để tìm cho mình một góc yêu thương không dễ chút nào. Khi mọi người đã ngủ, anh lên mạng. Ở thế giới ảo này anh hăng say nói chuyện để được giãi bày tâm sự với những phận đời cùng cảnh ngộ. "Và biết đâu đó, tôi lại tìm được một nửa của mình để đi hết cuộc đời này"- anh Đạt hy vọng.